Hôm nay tôi sẽ chia sẻ với các bạn về cuộc nói chuyện nho nhỏ của Paul Tudor Jones, người khá nổi tiếng trong giới tài chính.
Theo thống kê của Forbes (năm 2015) thì ông có khoảng 4,6 tỷ $.
Trả lời cho câu hỏi : “Những quy tắc giao dịch của ông là gì?”, Paul nói về việc không trung bình những lệnh đang lỗ, độ lớn của lệnh nên thế nào, quản lý rủi ro ra sao, những điểm vào thế nào,…
Rồi ông chia sẻ : “Quy tắc quan trọng nhất trong giao dịch là việc đảm bảo phòng thủ thật tốt, chứ không phải cố gắng làm sao để tấn công thật nhiều.
“Hằng ngày, tôi đều giả vờ rằng mọi vị trí lệnh tôi có đều sai, tôi biết điểm cắt lỗ của tôi sẽ ở đâu. Tôi luôn làm như vậy để chắc chắn mình biết được số lỗ
tối đa là bao nhiêu.”
Tiếp đó, ông nói : “Đừng cố gắng để trở thành một người anh hùng. Hãy vứt bỏ cái tôi đi. Luôn luôn đặt câu hỏi về chính bản thân bạn và khả năng của bạn. Đừng cho rằng mình (quá) giỏi. Điều thứ hai nếu bạn làm (cái tôi), bạn sẽ chết.”
Và : “Nếu bạn có một lệnh giao dịch tốt, đừng nghĩ rằng lí do là bởi bạn có khả năng dự đoán tương lai. Tự tin là điều cần thiết, nhưng bạn cũng cần biết kìm chế nó đúng lúc.”
Hai trích dẫn cuối là điều mà tôi luôn tự nhắc nhở với mình, cái tôi và việc giao dịch forex luôn song hành với tôi trong nhiều năm. Tuy nhiên hiện giờ thì chúng đã chia tay nhau trong êm đẹp.
Khi lựa chọn là một người giao dịch theo xu hướng (trend), tôi đã theo 1 phương pháp giao dịch làm “hài lòng” cái tôi của mình. Tôi thường sai nhiều hơn
đúng, thường bị rơi vào tình trạng mua đỉnh bán đáy. Không hề đơn giản để .. mua đúng đỉnh và bán đúng đáy nhưng tình cờ thế nào, tôi rơi vào trường
hợp ấy nhiều lần. Những lệnh giao dịch ấy xuất phát từ sự thiếu thận trọng, chủ quan và mở lệnh trong một trạng thái như đùa giỡn theo cảm hứng, không nghiêm túc với giao dịch.
Như một con nghiện bị mờ mắt, tôi cứ bướng bỉnh giao dịch như vậy, không chịu thay đổi. Khi thua lỗ, tôi đổ tội cho thị trường, cho nhà cái, cho xui xẻo, cho đủ thứ trên đời khiến tôi bị mất tiền, mà không chịu nhận ra lỗi hoàn toàn do tôi và đến lúc phải thay đổi và thích nghỉ.
Sự thật là : cho đến giờ, tôi nhận ra và hoàn toàn tin rằng ø/ao dịch ngoại hối phải (nên) là nghề nghiệp buồn chán nhất thế giới. Nó không có chỗ cho cái tôi, không có chỗ cho cảm xúc, dù là một cảm xúc tích cực, vui sướng.
Ranh giới giữa tự tin và vênh váo (dẫn đến chủ quan rồi mắc lỗi) là một đường vạch rất mỏng, như Paul nói ở trên : hãy tự tin nhưng luôn luôn kiểm tra nó.
Tôi đã gặp rất nhiều người và bản thân mình cũng đã trải nghiệm những chuỗi thắng lợi trong thời gian tương đối dài nhưng rồi mất cả lãi lẫn vốn trong một thời gian rất ngắn, vì chủ quan, vì quá tự tin, vì vội vã đánh thật lớn.
Chúng ta nghe quá nhiều về tâm lý trong giao dịch (ngoại hối, chứng khoán), rằng phần lớn trader thất bại là vì tâm lý chứ không phải những điều khác
như trí thông minh hay phương pháp giao dịch, … Và “cái tôi” là một phần cực kỳ lớn trong tâm lý, loại bỏ nó là bạn đã hoàn thành phần lớn nhiệm vụ kiểm soát tâm lý trong giao dịch.
Hãy thỏa mãn cái tôi của bạn ở những lĩnh vực khác: hát hò, vẽ vời, viết lách tiểu thuyết, chụp ảnh, hay làm công việc khác. Khi giao dịch ngoại hối thì đừng để nó xuất hiện.
Hãy chia tay cái tôi của bạn khi giao dịch, hoặc tiền sẽ bỏ bạn mà đi.
Tham gia cộng đồng Giao Lộ Đầu Tư để cùng học hỏi hàng ngày